Bản thân không còn muốn suy nghĩ nữa, mình thật sự mệt mỏi... Tự nhiên lại thèm cái cảm giác trước đây, không cần lo nghĩ gì hết, chỉ là đi làm về, mệt mỏi rồi thì tự lái xe vi vu hết mọi ngóc ngách của những con đường Sài Gòn nhộn nhịp. Không hiểu sao mình lại thèm cái cảm giác đó đến như thế...
Muốn ở một mình và làm mọi thứ một mình. Thay vì thức khuya trằn trọc rồi lo âu đủ thứ thì dạo này mình hay muốn đi ngủ sớm, vì thức khuya thì sẽ lại nghĩ nhiều. Mình cũng từng có những khoảng thời gian vui vẻ và tự do, được làm những gì mình thích, đi những nơi mình muốn đến. Mình đã từng sống rất nhiệt huyết, cao ngạo và đầy hãnh diện. Còn bây giờ, mình ngao ngán với cuộc sống ở hiện tại khi vô số lần mình chìm vào bế tắc của cuộc sống, công việc và tình cảm. Mình không biết phải như thế này đến bao giờ nữa.
Mình chưa bao giờ muốn một cuộc sống như bây giờ. Trước kia cười, nói nhiều nhưng vẫn hay suy nghĩ. Mỗi tối mình lại mơ những thứ linh tinh và gần như chẳng ngủ được sâu giấc, có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều. Thời còn sinh viên, mình luôn mong muốn ra trường thật nhanh để có thể đi làm kiếm tiền, phụ giúp mẹ cho những tháng ngày vất vả đã qua. Nhưng rồi sao ? Khi đã có việc làm, có thể kiếm được tiền như mong ước, tuy không nhiều nhưng cũng đủ nuôi sống bản thân và không còn làm khổ mẹ nữa. Nhưng khi nhìn lại, mình nhận ra: "Đồng tiền không phải là tất cả khi mình đã lãng phí tuổi xuân, mình chỉ nghĩ cố gắng kiếm tiền bù lại cho những ngày tháng đi học đó.
Nhiều lúc mỏi mệt lắm, muốn buông bỏ mọi thứ. Mình luôn cho rằng mình đang làm đúng và không cần hối hận. Với số tiền ít ỏi kiếm được, mình sẽ làm được nhiều thứ. Nhưng chỉ là những suy nghĩ cho lợi ích trước mắt mà không suy nghĩ đến hậu quả về sau. Thật ra, đa số ai cũng vậy. Ban đầu người ta sẽ nghĩ cho lợi ích của bản thân trước, rồi mới quyết định và hành động.
Mình nhớ nhà, mình chỉ muốn về nhà. Hay đi đến nơi nào đó bản thân có thể tận hưởng sự tự do, cảm giác của yên bình như trước đây. Nhìn lại phía sau chặng đường đã qua, mình đã từng yêu rất chân thành và mãnh liệt, yêu bằng tất cả những gì mình có. Mình đã hạnh phúc và thật sự hạnh phúc. Nhưng rồi theo thời gian, hẳn con người ta ai cũng thay đổi khi họ chỉ nghĩ đến quyền lợi của họ, mà đã can tâm hủy hoại cái tình cảm trong sáng nhất của mình khi đó. Mình đã nghĩ sẽ oán giận nhưng thật lòng mình chỉ thấy rất buồn vì mình đã yêu họ nhiều như thế.
Bây giờ thì khác rồi, thứ tình cảm trong sáng đầu đơi bây giờ chỉ tình cảm chứa đầy những vết thương đã lành nhưng lại bị chai sạn. Chẳng còn thấy buồn đau hay sợ hãi, mà chỉ thấy nhạt...
Không biết cuộc sống sau hôn nhân của mình về sau sẽ ra sao, những điều tốt lành, hạnh phúc hay là những chuỗi ngày của tiếng thở dài không hồi kết. Vì sợ nên dường như tâm trí mình chưa muốn cưới chồng...
Mình không muốn suy nghĩ nữa, điều đó thật sự khiến mình thấy mệt... Mình chỉ thèm cái cảm giác trước đây và không hiểu sao lại thèm cái cảm giác đó đến thế...
Cảm giác của một người cô đơn trong hạnh phúc!